CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em


Phan_23

"Yêu." An Diệc Thành biết mình muốn làm cái gì rồi.

"Vậy, ba, ba yêu mẹ sao?"

Tiểu Gia mong đợi nhìn ba, mà tay Trình Vũ Phỉ cứ như vậy run lên một cái, hình như cô vẫn luôn luôn mong đợi câu trả lời này, cô muốn biết, ngay cả lùi lại cũng không nghĩ đến.

An Diệc Thành từ từ chuyển sang phía Trình Vũ Phỉ.

Yêu sao? Biết một cô gái hàng ngày vẫn đi theo anh như vậy, ánh mắt của cô thủy chung đi theo anh, đã thấy cô thu thập hết thảy của anh, mà những lúc anh rỗi rãi, thế nhưng cũng sẽ nhìn sang phía cô, cô để ý anh cỡ nào, anh đều biết hết, thậm chí còn sẽ cố ý sáng tạo cơ hội vì cô, yêu ư, đây coi là yêu ư, mà nếu như đây không coi là yêu, thì cái gì mới gọi là yêu?

Anh gật đầu một cái, "Yêu."

Cơ thể đang căng thẳng cảu Trình Vũ Phỉ rốt cuộc chờ được đến cái chữ kia, hốc mắt hơi đỏ lên.

Tiểu Gia lại đưa ra tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ, "Con cũng yêu hai người, con yêu ba, con cũng yêu mẹ. Ba yêu con cũng yêu mẹ, mẹ yêu con cũng yêu ba, người một nhà chúng ta là có yêu nhau, sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa, phải không?"

Tiểu Gia cười thỏa mãn, giống như giờ khắc này chính là thời khắc hạnh phúc nhất.

Nước mắt trong mắt Trình Vũ Phỉ rốt cuộc chảy xuống, An Diệc Thành vươn tay, ôm cô vào lòng, cô chưa bao giờ có cảm giác mừng rỡ cùng khẩn trương giống như giờ phút này, giống như cuối cùng cũng nắm được mọi thứ cô mong muốn nhất.

********************************

Buổi tối, Trình Vũ Phỉ dỗ Tiểu Gia ngủ, Tiểu Gia nhất định muốn Trình Vũ Phỉ hát bài hát ru, Trình Vũ Phỉ là một người không có thiên phú ở phương diện ca hát, cũng chỉ có thể ngâm nga mấy câu hát trong sáng chợt lóe lên tương tự lời bài hát, nhưng Tiểu Gia cũng rất thỏa mãn, thậm chí còn tán gẫu với Trình Vũ Phỉ về tiết mục giải trí đó, Tiểu Gia cười, người khác mất đi ba, mà cậu mất đi mẹ, nhưng mẹ cậu đã trở về rồi.

Thật vất vả vỗ về Tiểu Gia ngủ, Trình Vũ Phỉ mới cảm thấy thật thỏa mãn, cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Gia, giống như nhìn thế nào cũng vẫn thấy không đủ vậy.

Cô quay đầu lại, thì phát hiện An Diệc Thành đang đứng ở cửa.

Bây giờ cô nhìn thấy anh, vẫn có vài phần mất tự nhiên, làm cho cô đều rất muốn một lần lại một lần nhắc nhở bản thân, Trình Vũ Phỉ, cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, thế nào vẫn còn cảm xúc như vậy, thế nhưng lại cảm thấy hiện tại trong lòng cô như trở lại thời điểm mười bảy mười tám tuổi .

Cô kiểm tra lại chăn của Tiểu Gia một chút, kéo lại chăn cho Tiểu Gia, mới đứng lên, đi về phía An Diệc Thành, cô bước rất nhẹ, đi tới bên cạnh An Diệc Thành cũng không có nhìn anh, chuyện xảy ra trước lúc ăn cơm, vẫn làm cho cô mơ hồ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Ngón cái và ngón trỏ tay phải của An Diệc Thành không ngừng xoa vào nhau, động tác nhỏ này để lộ ra anh cũng có vài phần mất tự nhiên, chỉ là anh không biểu hiện rõ ràng như cô. Anh biết rõ anh phải tìm cách sống chung cùng cô, cho dù hiện tại anh cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng dù sao cũng phải thử một lần mới được.

Hai người ngay cả con cái cũng có rồi, bên trong lại bỏ qua rất nhiều thứ, những thứ bị bỏ qua có yêu đương và sống chung với nhau.

Trình Vũ Phỉ đi theo anh, dọc theo đường đi cũng yên lặng không nói, cho đến khi đi tới tầng thượng, chỉ có ba tầng lầu nhìn cũng không được xa, chung quanh cũng không có nhà nhà đốt đèn, chính là cái này cũng không ảnh hưởng gió lạnh vù vù thổi vào.

An Diệc Thành đứng ở trước lan can, có gió, không có mưa, bầu trời lác đác mấy vì sao, cái nhiệt độ này, ngay cả sao cũng lộ ra một quầng khí lạnh nhỏ bé.

"Anh tưởng, em se muốn nói chuyện với anh chứ." An Diệc Thành tựa lan can, một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện.

Trình Vũ Phỉ đứng bên cạnh anh, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, giờ khắc này tâm trạng của cô bình tĩnh một cách kỳ lạ, "Trước đó là nghĩ như thế nào."

"Nghĩ cái gì?" Anh muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, bất kể nói cái gì, cũng không nói cảm giác có hay không hứng thú, thậm chí cho dù là vô nghĩa, anh vẫn muốn nói chuyện với cô nhiều hơn một chút.

Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, do dự có muốn nói hay không, nhưng nếu như hai người thật sự muốn mở lòng, vậy sẽ không có điều gì là không thể nói, nếu cứ luôn lo lắng do dự, nhất định cả hai đều sẽ cảm thấy mệt chết đi được, "Đang suy nghĩ thái độ của anh."

"Hả?"

"Trước đó anh chẳng những không chịu để em gặp Tiểu Gia, còn nói dối em về tuổi của Tiểu Gia, thậm chí còn tức giận khi biết Tiểu Gia gặp em. Nhưng bây giờ, chẳng những để em gặp Tiểu Gia, lại cũng không ngăn cản mẹ con em làm bất cứ chuyện gì. Em không biết thái độ lúc này của anh, là đột nhiên cảm thấy Tiểu Gia cần một người mẹ, nhìn ra được Tiểu Gia cần một người mẹ mà chợt mềm lòng, hay đơn giản là. . . . . ." Cô khẽ cắn răng, "Hay đơn giản chỉ vì em là mẹ của Tiểu Gia, đơn giản chỉ vì em."

An Diệc Thành xoay người nhìn cô, "Em về nhà, vì suy nghĩ điều này?"

"Không chỉ thế, còn rất nhiều rất nhiều việc, khiến em rối rắm, đồng thời cũng làm em không xác định được."

An Diệc Thành híp híp mắt, "Nếu như là triều hướng xấu nhất, em sẽ làm như thế nào?"

Triều hướng xấu nhất? Đó chính là anh thật sự cảm thấy dáng vẻ Tiểu Gia tìm mẹ quá đáng thương, vì vậy để cho mẹ con bọn họ gặp nhau, chỉ như thế thôi.

Hình như cô thật sự đang tự hỏi, "Vậy em chỉ có thể hết sức cố gắng ở bên Tiểu Gia, khiến Tiểu Gia vui vẻ hết sức có thể."

An Diệc Thành hít sâu một hơi, "Ý của em là, quyền quyết định đều do anh, nếu như anh bằng lòng tiếp nhận em, thì người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ với nhau. Nếu như mà anh không muốn, vậy em cũng chỉ có thể cố gắng hết sức đóng vai trò người mẹ thôi."

Trình Vũ Phỉ chu môi, nhưng không nói ra được lời nào.

An Diệc Thành cầm cánh tay của cô, "Nếu như là tình huống xấu nhất đó, tại sao em lại không thể ra sức cố gắng, ý nghĩ làm mọi việc không chùn bước giống như thời trung học em đã làm vậy, kiên trì tới cùng? Tại sao em không làm như vậy?"

Cô nhìn anh sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng trở lại, thời trung học, anh đều biết thời trung học cô đã làm cái gì?

"Kinh ngạc như vậy làm gì?" Hình như anh hơi buồn bực, "Em thật coi anh là đồ ngốc? Bị người khác chú ý lâu như vậy mà một chút cảm giác cũng không có? Em cho là có mấy người đàn ông lại không biết chuyện mình đã làm, chỉ một mình em thì có thể thần không biết quỷ không hay sinh ra Tiểu Gia? Anh cho là khi đó, anh đã thể hiện ra thái độ của anh rồi."

Khi đó. . . . . . Vào lúc đó anh đã biểu hiện thái độ rồi.

Cô kích động đứng dậy, bỗng chỗ nước mắt lại rơi xuống ào ào.

An Diệc Thành buông cô ra, lúc này cô không hề bình tĩnh như vậy đươc nữa, mà trực tiếp ôm lấy anh.

"Anh muốn em làm thế nào bây giờ? Một mình anh nuôi Tiểu Gia, em chỉ nghĩ vì như vậy mà làm thay đổi cuộc đời anh, vì như vậy mà anh phải nghỉ học, còn mẹ của anh nữa. . . . . . Em thật không có cách nào thuyết phục bản thân mình làm những việc này, càng không thể nào tranh giành Tiểu Gia với anh. Nếu như anh không cần em...em chỉ có thể yên lặng lén lút nhìn Tiểu Gia, còn có. . . . . . Anh." Đối với những việc trong quá khứ cô rất áy náy, cô không chăm sóc Tiểu Gia, thậm chí còn cảm thấy áy náy.

Những điều này, khiến cho cô không cách nào đứng sóng đôi cùng anh, vì sao trước kia không cho cô gặp con trai, vì sao trước kia lừa dối cô, tất cả tất cả, tất cả đều chỉ vì cô áy náy.

An Diệc Thành nhắm mắt lại, lấy tay vỗ vỗ phía sau lưng của cô, "Trình Vũ Phỉ, anh tha thứ cho em, bất kể quá khứ em làm ảnh hưởng tới anh như thế nào, cũng xin em tha thứ cho anh, tất cả những gì trước đây anh đã làm."

Cô ở trong lòng anh, hai tay gắt gao nắm chặt áo của anh .

Tha thứ sao, cho tới bây giờ cô đều chưa từng trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng.

Chương 46

 

Vào đêm 30 năm nay, An Diệc Thành bảo Trình Vũ Phỉ gọi Trình Gia Đống đến biệt thự, hai ngày nay Trình Vũ Phỉ cũng đã ở cùng với Tiểu Gia, nhưng trên mặt cô vẫn có lúc trầm mặc có khi lại mang mấy phần phiền muộn, An Diệc Thành hiển nhiên biết rõ vì sao cô trở nên như vậy. Cô mới vừa làm quen với Tiểu Gia, đương nhiên là không muốn rời xa con trai mình, huống chi là ở đêm giao thừa cả nhà phải sum họp, nhưng cô vẫn không muốn để Trình Gia Đống ở nhà một mình, đã nhiều năm như vậy, Trình Vũ Phỉ đều cùng Trình Gia Đống sống nương tựa lẫn nhau không tách rời, tới hôm nay cô đã có chồng và con trai, phải bắt đầu cuộc sống phần mới, nhưng em trai cô vẫn là người thân của cô. An Diệc Thành chủ động đề nghị, khiến Trình Vũ Phỉ nở một nụ cười cảm kích đối với anh .

Trình Vũ Phỉ và Tiểu Gia ở cửa chính chờ Trình Gia Đống đến, Tiểu Gia từng thấy cậu của mình, chỉ là lần gặp mặt trước đó và lần này hoàn toàn khác nhau.

Trình Gia Đống đã nhanh chóng đến nơi, anh không muốn làm chị mình thất vọng, bây giờ chị ấy đã tìm được con của mình, đã rất vất vả mới tìm được đứa bé đó, anh sợ sự hiện diện của anh sẽ ảnh hưởng đến tình cảm gia đình chị mình, nhưng trong điện thoại chị ấy đã rất hy vọng anh sẽ đến đây, nếu như anh không tới, thì hôm nay cũng khó mà trôi qua đối với chị, vô cùng rối rắm nhưng đến phút cuối anh quyết định sẽ đến nhà chị.

Tiểu Gia vẫn nhìn Trình Gia Đống, chờ Trình Gia Đống đến gần, mới cười híp mắt gọi, "Cậu ơi!."

Trình Gia Đống nhìn đứa nhỏ này, trong lòng cũng tràn đầy xúc động, lấy một tay bế Tiểu Gia lên.

Trình Vũ Phỉ thở phào nhẹ nhõm, cô có thể cảm thấy Tiểu Gia đối với Trình Gia Đống không có ý ghét bỏ.

Trong lòng của cô tràn đầy sự thỏa mãn, đây là hình ảnh mà cô muốn nhìn thấy nhất trong đêm nay, tất cả người thân đều đã ở đây, ngay bên cạnh cô.

Mới đó mà Trình Gia Đống và Tiểu Gia đã trở nên thân thiết, chơi đùa cùng với Tiểu Gia một cách tự nhiên, Tiểu Gia đã ôm ra một đống lớn nhiều loại đồ chơi, hình như hôm nay không chơi đủ là sẽ không chịu nghỉ. Một lớn một nhỏ, nằm trực tiếp trên mặt đất làm ầm ĩ , còn châm chọc lẫn nhau, Trình Vũ Phỉ nhắc nhở nhiều lần là bọn họ không nên nằm trên mặt đất nhưng cũng không ai nghe tới lời của cô, vì vậy cô cũng thôi không nói nữa.

Trình Vũ Phỉ đứng ở một bên nhìn cho đến lúc An Diệc Thành đi đến đứng bên cạnh cô.

"Cám ơn." Ánh mắt của cô có chút ươn ướt, người đàn ông này cho cô tất cả những gì cô muốn nhất, trong cuộc đời của cô điều may mắn nhất chính là có thể gặp được anh.

"Giữa chúng ta còn cần nói câu này sao?"

Trình Vũ Phỉ sững sờ, ngay sau đó hiểu ra lại nở nụ cười.

Trình Vũ Phỉ bắt đầu chuẩn bị cơm tối sớm hơn một chút, bữa cơm ngày hôm nay là quan trọng nhất, mặc dù trình độ nấu ăn của cô ngày một tốt lên, thế nhưng chút gà, vịt thịt, cá vẫn như trước phải chuẩn bị đầy đủ hết, mặc kệ những người kia trêu chọc nói cô có làm được hay không, tốt nhất là nên nói ra trước. Các loại nguyên liệu cũng chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên là Trình Gia Đống muốn giúp đỡ, bị Trình Vũ Phỉ đuổi ra ngoài, kế đó là An Diệc Thành muốn làm người giúp việc cho cô, cũng bị cô lạnh lùng kêu đi xa một chút.

An Diệc Thành từ bỏ ý định giúp cô một tay, liền đứng ở một bên quan sát. Thấy động tác của cô xử lý thành thạo những thứ nguyên liệu kia, mặc dù mệt, nhưng ánh mắt của cô lại sáng như vậy, nụ cười cũng thiết tha như vậy, anh biết rõ, cô rất vui vẻ. Cô đã vì cuộc đời của ba người quan trọng bên cạnh cô mà nấu ăn, bữa cơm này là để cho mọi người sum họp một nhà với nhau, chỉ cần như vậy đã khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.

Bữa cơm này tốn nhiều thời giờ, nhưng hiển nhiên thành phẩm cũng vô cùng tốt, vừa đem ra khỏi nồi mùi thơm liền tỏa ra khắp phòng, chọc cho Tiểu Gia phải chạy vào phòng bếp tới hai lần, hỏi lúc nào thì có thể ăn cơm.

Sắc trời bắt đầu tối thì tất cả món ăn cũng đã làm xong, Trình Vũ Phỉ để cho bọn họ đều ngồi ở bên bàn cơm, còn cô lần lượt đem từng món ăn bưng ra, chỉ chốc lát sau, trên bàn ăn cũng bày đầy món ăn.

Món ăn tỏa mùi thơm lên bên trên, lượn lờ không dứt, nhưng không cách nào che giấu được nụ cười đang hiện dần lên trên mặt họ.

Trình Vũ Phỉ cũng sau khi ngồi xuống, liền động đũa khai món.

An Diệc Thành mở rượu ra, rót cho mỗi mọi người một ly, Tiểu Gia có chút tò mò đối với rượu, thấy mình cũng có phần, càng thêm mừng rỡ không thôi. Vừa ăn cơm vừa uống rượu, vừa nói cười, trên bàn ăn tràn ngập vị yêu thương.

Tiểu Gia thấy chán ghét cuộc thi cuối kỳ vì quá đơn giản, điểm số của bé cao vẫn là chuyện bình thuòng, nhưng bé không thể giải thích vì sao, đề đơn giản như vậy, tại sao lại có người không làm được. Nét mặt nhướng mày kiểu không thể lý giải của Tiểu Gia, chọc cho người lớn một phen cười vui vẻ.

Đây là bữa cơm cuối cùng của năm cũ, tất cả mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.

Ăn cơm xong, Trình Vũ Phỉ dọn dẹp phòng bếp, Tiểu Gia thì chạy vào trong sân, bầu trời đêm của cả thành phố đều bị đủ loại pháo hoa xé tung ra, trời đêm sáng lạng, lửa khói tràn ngập.

An Diệc Thành đứng sóng vai bên cạnh Trình Gia Đống cùng nhau nhìn về phía Tiểu Gia. Trình Gia Đống ở chung một chỗ với An Diệc Thành thì vẫn là có mấy phần gò bó.

"Thực tập ra sao rồi? Ở bên đó có thích ứng được không?"

"Rất tốt, môi trường bên đó không tệ." Trình Gia Đống cẩn thận trả lời.

"Với kiểu thực tập này đối với cậu mà nói là chuyện có ích, cũng học được ít nhiều thì đối với bản thân cậu cũng không phải xấu gì."

"Em hiểu, bây giờ là thời điểm để em tích lũy kinh nghiệm"

An Diệc Thành nhìn Trình Gia Đống một cái, anh hiển nhiên đã nói chuyện qua điện thoại với những người bên công ty kia, bọn họ cũng hài lòng đối với những biểu hiện của Trình Gia Đống, nếu như vậy, người phụ nữ kia cũng sẽ không tổn hao quá nhiều tâm tư đối với em trai mình, ít nhất không phải là người bất tài vô dụng.

An Diệc Thành gật đầu một cái, "Cậu biết vậy là tốt rồi."

Sau khi Trình Vũ Phỉ dọn dẹp xong phòng bếp, liền bị Tiểu Gia kéo ra ngoài. An Diệc Thành đem pháo hoa mua được đem vào trong sân, từ xế chiều Tiểu Gia bắt đầu mong đợi đến giờ khắc này rồi, cầm cái bật lửa đồng thời đốt lên, từng viên pháo hao bay vút lên trời, trên không trung nhanh chóng nổ tung thành nhiều viên pháo nhỏ màu sắc sặc sỡ, những viên pháo này lại bị nổ tung thành hàng trăm viên nho nhỏ, nhiều viên pháo hoa nổ tung cùng lúc, làm sáng một góc của bầu trời đêm, đêm tối lại như ban ngày, từng đóa hoa nở rộ, những bông hoa đó chợt lóe sáng một lúc lại biến mất.

Tiểu Gia ngẩng đầu nhỏ, không ngừng nhìn bầu trời đêm, trên mặt cười sáng rực cũng giống như những bông hoa lóe sáng trong nháy mắt kia.

Sau khi bắn pháo hoa xong, Tiểu Gia liền lấy ra thứ mà mình đã cất riêng, một xấp dầy nho nhỏ pháo hoa loại cây cầm tay, bé phát cho mỗi người một ít, khiến mọi người cùng nhau tham dự. An Diệc Thành nhìn con trai đưa cây pháo hoa tới tay, lại cùng Trình Vũ Phỉ liếc mắt nhìn nhau, Trình Vũ Phỉ không để ý tới anh, mà chăm chú phối hợp với con mình, cầm cái bật lửa đốt lên, gậy pháo hoa bắt đầu cháy, sáng loang loáng những tia lửa nhỏ không ngừng chớp động, vô số gậy pháo hoa được đốt lên, cầm trong tay vẫy qua vẫy lại , ánh lửa chiếu lên từng khuôn mặt tươi cười. . . . . .

An Diệc Thành cũng đành phải phối hợp cách làm của con trai.

Trình Gia Đống rất nhanh cùng Tiểu Gia phối hợp ăn ý, cùng nhau chơi đùa náo nhiệt, Tiểu Gia khiến tính tình trẻ con của Trình Gia Đống bộc phát, ở cùng một chỗ với Tiểu Gia thì tự nhiên hơn hẳn lúc ở cùng với An Diệc Thành.

Ở trong sân chơi thật lâu, Tiểu Gia cùng Trình Gia Đống nghiễm nhiên trở thành bạn tốt hết sức thân thuộc, Tiểu Gia quấn Trình Gia Đống kể cho Trình Gia Đống biết chuyện khi còn bé, Tiểu Gia chẳng những có thể nghe được chuyện của cậu, mà còn có thể biết khi mẹ mình con nhỏ.

Tại lầu cuối của biệt thự, An Diệc Thành ngồi ở trên ghế dài, anh ôm Trình Vũ Phỉ, trong ngực cùng nhau nhìn lên bầu trời đêm vẫn còn thoáng qua những ngọn lửa xinh đẹp, chợt lóe lên, cũng là một vẻ đẹp vĩnh viễn.

Trình Vũ Phỉ nhắm lại mắt, sau đó dùng tay đi sờ tay An Diệc Thành, tiếp đó là sờ ngực của anh, anh vốn muốn cử động, lại bị Trình Vũ Phỉ ngăn lại, "Em quá hạnh phúc, cũng rất còn hoài nghi, anh để cho em cảm nhận một chút, để cho em cảm nhận hết giờ phút chân thật này."

( Lời người edit: ta thích chữ “sờ tay”, và “sờ ngực”, ta cực thích!!!!!, có nhiều chữ lịch sự hơn, mềm mượt hơn để thay thế, nhưng ta k làm, nhất định là phải chữ “sờ” , hé hé)

Trình Vũ Phỉ tay đặt trên người của anh không ngừng chạy loạn, cách y phục, chẳng phải vẫn mê người sao, lại đủ làm cho người ta ảo tưởng.

"Cái này là em kiếm cớ chiếm tiện nghi của anh đó chứ?" Anh cười thật dịu dàng, phát ra hơi thở ấm áp quanh quẩn ở trên mặt cô.

Cô không để ý tới anh, sờ tới mặt của anh, nếu anh nói cô đang hiếm tiện nghi của anh, vậy thì đúng như anh mong muốn, sờ nhiều thêm một chút.

Thời gian từng phút, từng phút trôi qua, lúc không giờ tiếng chuông gõ vang lên, tức là đã qua năm mới, cũng sẽ là đi trên một con đường mới.

Ngày thứ hai tất cả mọi người thức dậy tương đối trễ, đầu năm mồng một có rất nhiều cấm kỵ, tốt nhất không cần gội đầu, không thể ném đồ bỏ đi. . . . . . Dĩ nhiên truyền thống nhất định giữa trưa đầu năm bữa cơm đầu tiên là không thể dính gì đến cơm , cũng không ai biết tại sao lại như vậy, nhưng vẫn luôn tuần hoàn mà làm theo, vì vậy bữa tiệc này lựa chọn tốt nhất là bánh trôi, sủi cảo hoặc là cái khác không phải là cơm.

Phòng bếp An gia rất náo nhiệt, cả nhà muốn cùng nhau làm, Trình Gia Đống và An Diệc Thành náo loạn muốn tham gia giúp Trình Vũ Phỉ một chút, còn Tiểu Gia lại cảm thấy vô cùng phấn khích. An Diệc Thành lau kỹ da sủi cảo, Trình Vũ Phỉ và Trình Gia Đống phụ trách làm hoành thánh, Trình Vũ Phỉ bao bọc đều đặn, Trình Gia Đống thì bao bọc lớn nhỏ không cái nào giống cái nào, còn Tiểu Gia bao sủi cảo hình thù kỳ quái. . . . . . Nhưng giống nhau ở chỗ, trên mặt bọn họ ai cũng dính bột mì, mọi người nhìn thấy lẫn nhau thấy được đối phương có bộ dạng xấu hổ lại vui vẻ cười đùa không ngừng.

Trình gia nóc đưa tay vì Tiểu Gia lau mặt, kết quả càng lau càng bẩn, Tiểu Gia nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn đều là màu trắng bột mì bụi.

Trình Vũ Phỉ cũng không thể nhịn được nữa, vuốt ve tay Trình Gia Đống, "Em không bằng Tiểu Gia rồi."

Trình Gia Đống bĩu môi, "Aizzz, sau khi chị có con trai, địa vị của em liền tuột dốc không phanh."

"Đúng vậy đó, địa vị của em đã thực sự giảm xuống." Trình Vũ Phỉ vừa nói, còn vừa dùng tay lau bụi trên mặt Trình Gia Đống, sau đó lấy lòng nhìn Tiểu Gia, "Mẹ báo thù cho con rồi."

Tiểu Gia nhìn dáng vẻ cậu, phá lên cười haha .

Vì đồng tâm hiệp lực, sủi cảo rất nhanh đã được gói kỹ, sau đó một phần hấp, một phần nấu với nước súp.

Không bao lâu, sủi cảo ra lò, mọi người người ngồi ở trên bàn ăn hưởng thụ chính bọn thành quả lao động của mình.

Tiểu Gia ăn được vô cùng thỏa mãn, đôi mắt to cười đến híp lại. Trình Gia Đống quan sát chị mình một tý, anh rể mình một chút, ăn rất ngon miệng, trên mặt chị giống như là viết rõ chữ vui vẻ vậy, anh bắt đầu không suy nghĩ nhiều nữa. Trình Vũ Phỉ vô cùng thỏa mãn nhìn lên, trước mặt cô có ba người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, tự nhiên lạ nảy lên cảm giác hạnh phúc.

Lúc này An Diệc Thành đã ăn xong bát sủi cảo, anh biết, giờ khắc này cảm giác này, thật ra thì anh đã đợi rất lâu.

***************************

Có người mừng rỡ, cũng nhất định có người buồn buồn.

Đầu năm mồng một, rất nhiều cửa tiệm cũng đóng kín, người đi trên đường cũng ít. Cho dù là ban đêm, cũng lành lạnh vô cùng, cộng thêm ý lạnh mười phần, trên đường vẫn còn có cảm giác mấy phần thê lương.

Lúc này Hạ Tư Tư vào một quầy rượu.

Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, bên ngoài bóng dáng cũng không có ai, trong quán rượu cũng không náo nhiệt nhiều. Có lẽ là mấy ngày này mục đích giải trí cũng không ai cần đến, vì vậy người nhàm chán cũng chẳng để ý nhiều, cộng thêm mở cửa buôn bán quầy rượu thật không được gì, sau khi đi vào lại cảm thấy cùng thường ngày không khác lắm. Hạ Tư Tư tìm chỗ ngồi, muốn rượu, chuẩn bị phải say một trận.

Cô ở nhà không dám để lộ đau đớn quá nhiều, chỉ có thể tìm một chỗ để giải tỏa tâm trạng đau thương của mình. Ngày hôm qua vốn là cô muốn đi với Tiểu Gia nói một vài lời, sau đó liền nhìn đến một nhà hạnh phúc như vậy, trên mặt mỗi người đều có nụ cười hạnh phúc, sẽ không ai nhớ đến cô, cũng không có ai sẽ lo lắng cho cô, trong nháy mắt đó, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, hơn nữa loại khó chịu này làm thế nào cũng buông thả được.

Cô không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông, tại sao phải biến thành như vậy, cô rõ ràng là thích người đàn ông An Diệc Thành đó thật lòng, ông trời có phải là không mở to mắt, cô nỗ lực nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại lấy được kết quả như thế?

Cô không cam lòng, cũng không chịu phục, vì sao là kết quả như thế? Mỗi một người bọn họ ai cũng hạnh phúc như vậy , chỉ có cô, cười cũng cười không nổi.

Nguyễn Ngộ Minh vào quầy rượu, thấy nhiều người như vậy, trong nháy mắt hứng thú dồn lên cao. Đây là quầy rượu quen của anh, không chỉ buổi tối hôm nay anh phải buôn bán, ngày hôm qua cũng là buôn bán, anh mới thấy, cái gọi là giao thừa mùa xuân, nhàm chán đến muốn chết, loại thời điểm này tới quầy rượu mới là đi tới chỗ tốt nhất, lão Bát còn cố tình nói thời gian này chắc là sẽ không có ai buôn bán gì, ngẫm một lát anh cũng có chút suy nghĩ, không nghe lão Bát lời nói. . . . . . Hừ, nếu như là anh, khẳng định sẽ tới đây, tuyệt vời đến cỡ nào, chẳng lẽ ở nhà ôm TV coi?

Chỉ là Nguyễn Ngộ Minh sau khi tới quầy ba lại phát hiện một người, lập tức cảm thấy trở nên hứng thú.

Anh đi tới, "Đã lâu không gặp."

Anh nhớ, lần trước giữa đường cô đã đá anh xuống xe , cái chuyện này anh nhớ không quên.

Hạ Tư Tư tay phải chống đầu, sau đó quan sát Nguyễn Ngộ Minh, "Tôi không muốn gặp anh."

Hạ Tư Tư tiếp tục cầm rượu uống tiếp..., ở nhà không thể để cho cha mẹ nhận thấy được tâm tình của mình, còn phải giả bộ đặc biệt vui vẻ, bây giờ cô có che giấu cũng không muốn che giấu, vậy quá mệt mỏi.

Nguyễn Ngộ Minh trề môi, ngồi vào bên cạnh Hạ Tư Tư, "Xem ra tâm trạng cô không được tốt lắm, đây là thất tình?"

Thằng ngốc này ngay lập tức lại có thể nhìn ra cô thất tình, Hạ Tư Tư cầm một ly rượu, thái độ là tựa như khóc nhưng không phải là khóc. . . . . .

"Nguyễn Ngộ Minh, anh nói đi tôi không tốt chỗ nào, anh nói đi. An Diệc Thành là một người mù, làm sao anh ấy lại không thấy được tôi tốt nhỉ, anh ấy làm sao lại có thể hoàn toàn không nhìn đến tôi như vậy. . . . . ."

Éc. . . . . . Là bởi vì chuyện của anh Tư sao?

"Thật ra thì, Anh Tư không phải đã sớm biểu hiện rất rõ ràng, anh ấy đối với cô không có ý gì . . . . ."

Hạ Tư Tư một tay níu lấy tay Nguyễn Ngộ Minh, "Anh khốn kiếp, anh chém gió cái quái gì vậy. . . . . ."

"Được rồi tôi nói bậy, là do tôi nói bậy, cô xinh đẹp lại thông minh, ai gặp cũng sẽ thích. . . . . . Nhưng cô có thể buông tay trước hay không ?"

Hạ Tư Tư quả nhiên buông tay, tiếp theo sau đó uống rượu, cô uống một lát lại cảm thấy không đúng, "Nếu ai gặp tôi cũng thích, anh thấy tôi đang uống rượu một mình, sao không uống cùng tôi?"

Nguyễn Ngộ Minh im lặng, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, đột nhiên liền mềm lòng, hoàn toàn quên mất người phụ nữ này làm quá nhiều chuyện ác độc với mình, vì vậy uống rượu cùng với cô.

Hạ Tư Tư không ngừng oán giận, cái gì cô thích An Diệc Thành thật lâu thật lâu, cô lại vì An Diệc Thành làm cái gì cái gì, cô đã yêu An Diệc Thành nhiều. . . . . . nhiều năm như vậy cũng ở bên cạnh An Diệc Thành, ngay cả bạn trai cũng chưa từng có, vậy mà người đàn bà kia tại sao hưởng thụ tất cả, tại sao vậy.

Nguyễn Ngộ Minh chỉ muốn trợn trắng mắt, người ta đâu có kêu cô làm vậy, chính cô chủ động làm lại uất ức tình cảm cái gì.

Nhưng Nguyễn Ngộ Minh lại nói với Hạ Tư Tư, "Ừ, cô rất tốt, cô đặc biệt tốt. . . . . . Anh Tư ghét bỏ cô, là mắt anh ấy có vấn đề."

"Đúng, mắt anh ta có vấn đề."

Vì vậy cạn chén, uống rượu.

Hạ Tư Tư tiếp tục châm chọc An Diệc Thành, Nguyễn Ngộ Minh không có nguyên tắc phụ họa, vì vậy cạn ly nữa, lại uống rượu. . . . . .

Hai người uống rượu, uống xong nhất định lại sinh ra cảm tình, dìu nhau ra khỏi quầy rượu, say lảo đảo đi tìm khách sạn. . . . . . Hơn nữa bọn họ đều có thể nhớ cầm thẻ căn cước ghi danh. . . . . .

Nếu nói say rượu loạn nhân tính xảy ra ở ở trên thân hai người này, thật sự là chuyện quá đơn giản, chủ động với nhau. . . . . . Sau khi uống say, trở về phòng còn muốn tiếp tục uống rượu, gian phòng không có rượu, liền chơi trò chơi, thua liền cởi quần áo, Hạ Tư Tư thua hoàn toàn, thua liền say khướt, lại kéo quần áo của Nguyễn Ngộ Minh, xé ra, lập tức kéo lên trên giường . . . . .

Ngày thứ hai Hạ Tư Tư thức dậy, thấy cả người không mảnh vải lại nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh nằm ở bên cạnh mình, cả người cảm thấy không tốt đẹp, một cước đá Nguyễn Ngộ Minh xuống giường, "Nguyễn Ngộ Minh, tôi muốn giết chết anh."

Nguyễn Ngộ Minh lập tức tỉnh ngủ, bị nét mặt của Hạ Tư Tư dọa cho phát sợ, lại không dám chạy ra cửa, vì vậy bị Hạ Tư Tư truy đuổi chạy lòng vòng phòng.

Liên tiếp nửa tháng sau đó, Nguyễn Ngộ Minh vẫn bị Hạ Tư Tư đuổi giết, hơn nữa ở nơi này trong lúc đuổi giết, hai bên cha mẹ đều biết ngọn nguồn, vậy thì tốt quá, nam chưa cưới nữ chưa gả, đây chính là thiên đại duyên phận, tức tốc uy hiếp hai người đi làm giấy hôn thú.

Hạ Tư Tư xui xẻo hồ đồ liền thay đổi thành Nguyễn phu nhân, Nguyễn Ngộ Minh xui xẻo hồ đồ thì lại có lão bà.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane